Minh châu ám đầu 1.2

   “ Thiếu gia, ngươi…..” tùy tùng kinh hãi. Nghẹn họng nhìn trân trối, giống như người bị mắc xương cá, cố gắng khụ đến kinh thiên động địa, mặt đều đỏ bừng,  “ khụ, khụ, khụ…”

   “ Bảo trụ, lấy trà tới cho vị đại gia này uống.” Liễu đại phu tuy còn trẻ tuổi, nhưng rất trấn tĩnh, nàng chỉ thản nhiên dặn dò.

Trà lấy đến, thị vệ thành thật không khách khí tiếp nhận một bát to,há mồm uống xong.

Vừa quát xong, khụ ngừng, cổ họng không ngứa, còn lạnh lạnh rất thoải mái, thị vệ có điểm bái phục, không khỏi mở miệng hỏi, “ Này, đây là trà gì ?”

  “ pha kim bạc thảo.Thời gian này thời tiết thay đổi, người ho khan rất nhiều, y quán mỗi sáng sớm pha rất nhiều để bệnh nhân uống.Ngươi muốn uống một chén nữa hay không ? Uống nhiều vào, không cần khách khí.”

   “ Vậy thêm một chén.”  Thị vệ dường như thật sự đem y quán thành quán trà, thành thật không khách khí.

Liễu đại phu tự tay rót trà cho hắn uống, phảng phất như trước đây có thân thích. Quả nhiên lương y như từ mẫu.

Sau đó nhìn hắn uống trà, đại phu mới chậm rãi bồi thêm một câu: “ Dù sao trà này không dùng cũng vứt đi, đến muộn hương vị hỏng rồi, giống như nước thiu. Nếu ngươi không uống hết, Bảo Trụ cũng phải đổ đi.”

Lời này nói ra, thị vệ lúc trước cảm kích uống một hớp trà lớn, lúc này mới phun ra.

Nàng, nàng, nàng………..cho người ta uống nước thiu ?

Bảo Trụ nhịn cười, nhưng Nhạn Cận thần lại chịu không được, hắn cất tiếng cười to. Tiếng cười to đến điếc tai. Đôi mắt kì dị lóe ra hào quang.

    “ Hôm nay đi theo giúp vui là đúng, nơi này so với Lục Xuân Lâu còn vui hơn.”  Hắn vừa nói vừa cười nên không thể hiểu nổi lời chú giải

Lấy y quán so với kỹ viện ? Này không khỏi rất khó nghe.

   “ Miệng chó phun không ra ngà voi, tốt nhất là im miệng lại.” đại phu tuy còn trẻ nhưng cũng không dễ bắt nạt, giọng nói nàng mang theo phản kích, “ Có chuyện gì có thể nói, Cửu vương gia có cái gì không ổn ?”

   “ Hắn cả người cũng không ổn ”  Nhạn Cận thần lúc trước bộ dáng nhàn hạ ngược lại lo lắng, nhất phái nhiệt tâm hỏi, “ Dùng lời nói không rõ ràng, ta thấy, không bằng ngươi đến vương phủ nhìn một chuyến. Phải xem, nghe thấy, hỏi, bắt mạch mới có thể kiểm chứng, không phải sao ?”

Chuyển biến này tới thật đột nhiên, bộ dáng mới rồi rõ ràng là chuyện này không liên quan đến mình, giờ phút này lại thay đổi thần thái ?

Nhìn biểu tinhd kinh ngạc của mọi người, Nhạn Cận thần nhếch miệng cười.

Công bố đáp án..

    “ Ta muốn Liễu đại phu nhìn bộ dáng tức chết của vương gia.”

Liễu lục Phi đương nhiên không đáp ứng. Ở trong y quán có rất nhiều việc, đâu có thể bỏ người bệnh nối liền không đứt đoạn, đi hầu hạ vương gia cái gì cũng không thiếu ? Tiếp bọn họ ầm ĩ qua một lần, xem như tính nhẫn nại dùng hết, nàng liền đem chuyện này quăng đến sau đầu, căn bản không quan tâm.

Không nghĩ tới mới không quá vài ngày, Nhạn Cận thần lại tới nữa.

Nhưng là, lần này nghênh ngang đến. Đại kiệu màu xanh đỉnh đỏ hai hai cán, bốn người nâng, bốn con ngựa cao to bước đi như bay, rêu rao khắp nơi, cố tình lại chọn thời gian sáng nhất ầm ĩ, dọc theo đường đi hấp dẫn vô số ánh mắt tò mò của mọi người, khe khẽ nói nhỏ.

Cỗ kiệu dừng lại, mành xe vén lên, một người cao lớn uy mãnh thong dong hạ kiệu. Cho dù áo gấm, lưng thắt ngọc, cũng không che lấp được khí phách hắn phát ra.

Y quán cũng là nơi người đến người đi, nhưng tất cả đều là lão phụ ốm yếu. Thấy hắn xuất hiện, đều mở to mắt trối chết nhìn Nhạn Cận thần, trong ánh mắt mang ba phần kính sợ.

   ‘ Oa !’ thậm chí có trẻ con bị dung mạo đặc thù của nam tử này làm sợ tới mức khóc lớn lên

   “ Đừng khóc, đừng khóc. Bảo Trụ, lấy hai gói mạt đào ngâm cho Nguyên quan ăn.”  Liễu lục Phi một bên xem bệnh, một bên trấn an oa nhi ảo khóc, mắt đảo qua trăm việc, lạnh lùng liếc nhìn Nhạn Cận thần trừng mắt một cái.

   “ Liễu đại phu, biệt lai vô dạng ?”  Nhạn Cận thần thoải mái hàn huyên, bộ dáng một chút cũng không lo lắng ho bệnh nặng của cao đường phụ lão, dường như là đặc biệt tới tìm nàng nói chuyện phiếm.

   “ Hôm nay trong sổ có đến bốn mươi người, nếu Nhạn công tử muốn xem bệnh, trước phải lấy số..” Bảo Trụ lấy bài tử xuất hiện, ân cần tiếp đón.

   “ Phi, phi, phi, miệng ngươi phát ra không sạch sẽ, thiếu gia chúng ta thân thể cường tráng, một chút việc đều không có, ai muốn cái miệng không sạch sẽ của ngươi rủa hắn sinh bệnh ?”  nguyên lai kiệu phu cũng kiêm thị vệ cùng chó săn, nghe Bảo Trụ vừa nói, lập tức đứng lên mắng rung trời.

Mắng vài câu, Nhạn Cận thần liền ngăn cản. Hắn lạnh nhạt nói, “ Im mồm cho ta .”

Bọn thị vệ ngoan ngoãn câm miệng, mắt hổ vẫn giận như cũ không cam lòng trừng Bảo Trụ nhỏ gầy. Bảo Trụ lè lè lưỡi, không dám hỏi lại.

Nhạn thiếu gia tuy rằng không khách khí, nhưng chưa từng đối với Bảo Trụ hô to gọi nhỏ. Tuy rằng như thế, Bảo Trụ vẫn sợ hắn, bởi vì, bởi vì…

Bởi vì sao, cũng không nói lên được. Nhạn thiếu gia tựa hồ trời sinh uy phong.

    “ Ta không phải đến xem bệnh.”  Nhạn Cận thần mặc dù lười biếng nói với Bảo Trụ, nhưng kỳ thật là giải thích với Liễu đại phu, khẩu khí còn rất ôn hòa.

   “ Không phải đến xem bệnh, vậy đi ra ngoài cho ta.” Kết quả Liễu đại phu cũng không chịu thua, ngay cả đầu cũng không nâng, không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách với người cao to đứng ở cửa.

Tất cả mọi người đổ một ngụm khí lạnh.

    “ Lương y như từ mẫu, làm sao lại đuổi ta ?”  vị thiếu gia này nói đi nói lại, đều là một câu này.

   “ Ngươi thực đem thầy thuốc như cha mẹ như trong lời nói, đã kêu ta một tiếng nương a.”  Liễu đại phu lạnh lùng nói.

   “ Có thể kêu, nhưng gả cho Lão tử của ta, không bao lâu sẽ thủ tiết. Ngươi không sợ ?”   Nhạn Cận thần tuyệt không để ý, lạnh lạnh cười nói.

   “ Ai muốn gả cho lão tử của ngươi ?”

   “ Không phải ngươi muốn ta gọi ‘ nương’ sao ?”  Tiểu vương gia hỏi lại.

Liễu đại phu lắc đầu, không hề muốn đấu võ mồm với hắn, “ Hôm nay ta không rãnh, đừng đến ầm ĩ ta.”

  “ Tốt nhất, ta đây an vị chờ ở chỗ này. Dù sao Lục Xuân Lâu buổi trưa mới mở, hiện nay các cô nương còn đang rửa mặt chải đầu.”

Hắn thật sự ngồi xuống một đầu ghế , chờ tối nay đến tiệm rượu.

Hắn thoải mái, nhưng vốn tất cả mọi người chờ ở ghế dài đều kinh hoàng nhảy dựng lên, mọi nơi vội vàng chạy trốn, không ai dám cùng hắn sóng vai mà ngồi.

Liễu đại phu chậc một tiếng, mày liễu cau. Trên mặt trái xoan thanh tú, tất cả đều là không hờn giận.

Người này thật phiền toái, mặt dày mày dạn đến làm gì ? Cũng không tin hắn thật sự vì lo lắng bệnh tình Cửu vương gia nên đích thân đến mời thầy thuốc, còn mời đến ba lần !

   “ Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì ? Thái y quán có đến trăm đại phu, vì sao không đi tìm bọn họ ?”

   “ Bất thành, bất thành.”  Có người lay lay đầu, “ Ở thái y quán, y thuật cũng không tệ. Vạn nhất bọn hắn diệu thủ hồi xuân, trị được bệnh của cửu vương gia, làm sao bây giờ ?”

Liễu đại phu mày mặt nhăn càng sâu. Nàng cứng đờ, một lúc lâu sau mới đông cứng hồi đáp, “ Ngươi không cần bệnh hắn chuyển tốt, cũng dễ dàng, ta kêu Bảo Trụ đưa ngươi vài đồng thạch tín..”   ( đại phu ơi đại phu.)

   “ Không được.Vậy không phải giết cha sao ?”  Nhạn Cận thần cười dài nói.

  “ Này cũng không được, kia cũng không xong, rốt cuộc ngươi muốn thế nào ?”  ngữ khí Liễu lục Phi rõ ràng không kiên nhẫn.

  “ Ta cũng không biết.” Nhạn Cận thần vẫn là tác phong thoải mái, tựa hồ rất đắc ý chính mình có thể chọc được Liễu đại phu “ Chính là nghi ngờ có bệnh khó chữa, cho nên mới đến tìm đại phu thôi.”

Bọn họ thoải mái nói qua nói lại, mọi người bên cạnh nghe xong sắc mặt trăng bệch. Một lời nói khích động truyền ra ngoài, đều là họa sát thân ! Cho dù Nhạn Cận thần không sợ, làm sao mà Liễu đại phu sắc mặt cũng không đổi đi theo hắn bịa chuyện ?

Đến phụ nhân trung niên chờ xem bệnh ngồi bên cạnh đại phu, nghe thế, thân thủ nhịn không được kéo kéo góc áo của nàng, thấp giọng khuyên nhủ, “ Đại phu, đừng nhiều lời với hắn, chuyện này không phải là chuyện đùa. Ngươi nếu nói sai cái gì…..”

   “ Là nha, Liễu đại phu, vạn nhất ngươi không xem bệnh, bảo chúng ta tìm ai xem bệnh bây giờ ?”

   “ Đại phu trong kinh thành người người đều cao ngạo vô cùng, thu phí lại nhiều, toàn xem bệnh cho quan to, quý nhân, chỉ có ngươi nguyện ý chiếu cố tiểu dân chúng ta.”

  “ Đúng vậy, đúng vậy.”

Nhất thời, âm thanh ca ngợi trong phòng vang lên, mọi người đều biểu đạt cảm tạ với Liễu đại phu.

Trong lúc ca ngợi không dứt, có người đột nhiên cười nhạt, lại đột ngột phát.

   “ Ha !”  Nhạn Cận thần nở nụ cười, bất quá là mang đậm ý tứ hàm xúc trào phúng, tuyệt không thật tình, cười đáp, “ Thực sự khó như vậy, tốt như vậy ?”

   “ Đương nhiên.”

   “ Một chút cũng đúng.”

  “ Một khi đã như vậy….”  hắn cố ý kéo dài thanh âm, cố ý nói: “ Xem ra, không thỉnh vị kỳ tài có một không hai, diệu thủ hồi xuân*, nhân tâm nhân thuật đến vương phủ ra tay, thật là xin lỗi mọi người.”

Mọi người vừa mới huyên náo sôi trào nghe xong, đột nhiên yên tĩnh. Hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều hiện lên cảm thụ quỷ dị không ổn.

Cái này…..gọi là đâm lao phải theo lao.Hảo ý của mọi người bị hắn uốn éo như vậy, hoàn toàn sai lầm rồi.

  “ Không phải các ngươi cùng đề cử sao ? Ta thuận theo dân tình, nghe theo ý kiến các vị.”  khuôn mặt anh tuấn thâm thúy thủy chung nhộn nhạo mỉm cười, thật sự là có bao nhiêu châm chọc, lại có bấy nhiêu châm chọc.Làm cho người ta nhìn thấy trong mắt, nghe vào trong tai, tựa như có thứ gì nghẹn trong lòng, khó chịu muốn chết.

Con hổ lười biếng ỷ trên địa bàn của mình, thư thư phục phục nhìn tiểu dân liên can tay chân luống cuống.

Kinh thành thật ngu xuẩn. Từ quan to đến tiểu dân phố phường, người người đều sợ chết, chỉ cần lớn tiếng liền sợ tới mức tè ra quần. Nhạn Cận thần khooi phục thân phận tôn quý, từ mấy ngày nay cho tới giờ, đều nhìn mọi người khúm núm chán đến nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên..

   “ Ngươi hoàn toàn không để yên ?”  Tiếng nói thanh thúy lạnh nhạt đánh vỡ yên lặng, bình bình truyền tới, “ Ta nói lại lần nữa, nếu muốn xem bệnh thì đi đăng ký, không có việc gì thì đi ra ngoài. Muốn tìm người nói chuyện phiếm, thỉnh dời bước đến Lục Xuân lâu cách vách. Rõ ràng chưa ?”

 Tầm mắt hai người thẳng tắp gặp nhau. Một đôi tuấn mục lóe ra ý cười quỷ dị, một đôi song phượng khác trong suốt thẳng thắn, mặc dù không lợi hại, nhưng cũng không chút nào lùi bước e ngại. Yên lặng ngay mặt nghênh thị, không tránh không né.

Chính là ánh mắt như vậy, gợi lên hứng thú của Nhạn Cận thần, làm cho hắn nhịn không được muốn trêu chọc.

Diệu thủ hồi xuân: ý nói thầy thuốc tài giỏi, có thể chữa được bệnh nặng.

About xinbi

chỉ cần nỗ lực phấn đấu và không ngừng cố gắng sẽ biến ước mơ thành hiện thực

6 thoughts on “Minh châu ám đầu 1.2

Bình luận về bài viết này