Phú quý nhuyễn nương tử 1.2

Bên ngoài cửa sổ, trăng sáng treo trên ngọn cây.

Đại sảnh hoa mai, không khí khác hẳn với ngày thường, có vẻ phá lệ ngưng trọng.

Phòng khách hoa mai chỉ dùng để mời cơm, bình thường chỉ có người nhà Đông Phương Dực, hoặc vài vị lớn tuổi, bối phận trưởng lão, hoặc là thân tộc mới có cơ hội ngồi cùng bàn với Đông Phương Dực.

Nhưng mà đêm nay, Đông Phương Dực chẳng những cho Tây Môn Quý cùng hai đệ muội ngồi cùng bàn mà còn kêu mẫu thân, muội muội cùng dùng bữa. Cùng ngồi còn có vài vị trưởng lão của Đông Phương gia, càng biểu hiện ra Đông Phương Dực đối với chuyện này thận trọng cùng chắc chắn

Nguyên bản, Đông Phương Diễm tránh ở trong phòng, nói cái gì cũng không nguyện tham dự, nhưng nàng tùy hứng cũng không dám cãi lệnh ca ca, chỉ phải nằm bên người mẫu thân, không tình nguyện đi vào phòng khách hoa mai.

Khác với thái độ của tỷ tỷ, Tú Oa lại hao hết toàn lực mới có thể khắc chế không tiết lộ cảm xúc khẩn trương cùng hưng phấn. Nàng toàn thân cứng ngắc, ngồi xuống bên cạnh ca ca, liên tục hít sâu vài hơi mới sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tây Môn Quý.

Mà hắn, căn bản không có liếc nàng lấy một cái.

Trong mắt hắn chỉ có một bàn đầy đồ ăn.

Đường dấm cá hoa vàng, quý phi túy gà, cá kho tàu lục tục trên bàn, đổi lại là ngày thường, người nhà đông phương chỉ ăn vài món xanh xao tinh xảo, số lượng cũng không nhiều. Nhưng hiển nhiên là Đông Phương Dực đã sớm biết Tây môn huynh đệ sức ăn phi phàm, liền phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn phong phú, thậm chí còn nướng một con dê dự bị để ở ngoài.

Thân là khách, Tây môn huynh đệ cũng hiển nhiên không biết cái gì kêu là khách khí. Ba người ra sức ăn, giống như gió cuốn mây tan làm cho tất cả mọi người ở đây nhìn thấy đều choáng váng.

Giống như sợ hãi mọi người giành đồ ăn với họ, chỉ cần đồ ăn dọn lên, bàn tay Tú Oa của Tây Môn Quý liền vung lên, trực tiếp dồn đống đồ ăn đến trước mặt, Tây môn kim bảo nắm đũa lên, nhanh nhẹn đem toàn bộ túy gà nhấc lên, Tây môn nguyên bảo lại một tay nhấc lên, hai tay đâm đâm, đát đát đát đát đã đem toàn bộ cá kho tàu vào bát.

Cái đường dấm chua cá kho vàng kia, lại vào trong miệng Tây Môn Quý, chỉ chốc lát sau xương cá trước mặt hắn xếp thành núi nhỏ.

Tất cả thức ăn đều không tránh thoát mồm miệng lợi hại của ba huynh đệ.

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ thấy đồ ăn tung tóe, nước canh văng khắp nơi, người ngồi bên bọn họ không một ai may mắn thoát khỏi, mỗi người đều bị nước thịt, nước canh bắn tung tóe lên xiêm y, thậm chí là mặt.

Trường hợp quá mức kinh người, người ngồi bên cạnh ba huynh đệ vì muốn bảo vệ mình, tự giác rút lui, thức ăn còn chưa ăn, chỗ ngồi hai bên đều không còn ai.

Mọi người ngây ra như phỗng, chỉ có thể nhìn thức ăn biến mất trước miệng bọn họ. Nhưng thật ra Đông Phương Dực kiến thức rộng rãi, đã sớm chuẩn bị còn có thể duy trì trấn định.

Hắn đợi trong chốc lát, rốt cuộc dò xét cơ hội, gặp ba huynh đệ sắp ăn xong bàn ăn mà hơi chút hoãn hạ thế công hắn mới mở miệng nói: “ Tây Môn huynh, về việc đám hỏi của hai phủ, không biết ngươi chọn người nào ?”

Nghe được hai chữ đám hỏi, Tú Oa cùng tỷ tỷ đồng thời hít một hơi.

Tây Môn Quý ngẩng đầu, lếc Đông Phương Dực ngồi đối diện một cái  “  Cái gì khoai lang khoai sọ ! Ngươi nói cái gì ? Lão tử nghe không hiểu !”

Thanh âm gầm rú trầm thấp mà hung dữ, Đông Phương Diễm nhịn không được, sắc mặt phút chốc trắng bệch, thân mình cũng run run không ngừng, trâm cài trên đầu cùng châu hoa cũng theo đó mà rung động đinh đang.

Đối mặt với hung thần ác sat trước mặt, Đông Phương Dực bình tình như thường, “ Ý tứ của ta là, Tây Môn huynh thích vị muội muội nào ?”  hắn cũng nói rõ ràng

Trong khoảng thời gian ngắn, cả căn phòng hoa mai im lặng.

Trái tim Tú Oa nhảy loạn xạ, khẽ cắn môi dưới mới không vì kinh ngạc mà kinh hô ra tiếng.

Ý tứ của ca ca là, để cho Tây Môn Quý lựa chọn, người hắn muốn kết hôn là tỷ tỷ hay là nàng ?

Nàng khẩn trương đến đổ mồ hôi, cơ hồ đã quên hô hấp.

Bên một đầu khác của bàn tròn, một con ngươi đen lợi hại sáng sủa đang thay phiên nhìn hai nữ nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh Đông Phương Dực kia, biểu tình cùng ánh mắt như là đánh giá hàng hóa, xem người nào có vẻ đáng giá.

Đông Phương Dực tựa hồ đã đề cập qua, hai nữ nhân trẻ tuổi này là muội muội của hắn. Có nói tên, nhưng khi đó hắn vội vàng ăn cơm, căn bản không thể nhớ, ngay cả bộ dáng cũng là đến lúc này mới giương mắt nhìn kỹ.

Bên trái kia một cái, cơ hồ run rẩy muốn ngã xuống ghế dựa, xem kim trâm châu hoa trên đầu cùng vòng tai , vòng cổ, vòng ngọc trên người nàng ít nhất cũng có thể thay thế mấy phê trâu dê.

Bên phải kia một cái, lá gan tựa hồ lớn chút, một đôi mắt đen lúng liếng yên lặng xem xét hắn. Chẳng qua, trên người nàng gia sản không nhiều như vậy, ngay cả xiêm y đều mộc mạc rất nhiều.

Một bên Tây môn kim bảo, ăn no xong mới mở miệng đưa ra ý kiến.

   “ đại ca, ta xem cái bên trái kia có vẻ được.”  hắn nhìn chằm chằm Đông Phương Diễm, hai mắt sáng lên, “ ngươi xem, đầu nàng có thiệt nhiều vàng, sáng đến nỗi mắt ta đều mù !”

Ngay tại lúc đó, dê nướng được đưa lên bàn.

Vừa nhìn thấy đồ ăn, Tây Môn Quý lập tức dời lực chú ý đi qua. Hắn đã quên chính sự, thân thủ trực tiếp đi rút một cái chân dê đã thấy Tây môn nguyên bảo cũng đưa tay ra muốn chọn cái chân sau béo mập non mềm.

Nháy mắt, vẻ mặt hắn dữ tợn, hai mắt hung ác trừng đệ đệ, còn từ trong cổ họng tóc ra âm thanh cảnh cáo trầm thấp.

Đông Phương Diễm rốt cuộc nhịn không nổi, khủng hoảng khóc lên, nhào vào lòng mẫu thân.

   “ Không, ta không lấy chồng ! Nương, ngài cứu ta, đừng làm cho ta gả cho cầm thú dơ bẩn này !”

Lời này vừa nói ra, đừng nói là Tây Môn Quý cướp chân dê, ngay cả Kim Bảo, Ngân Bảo sắc mặt đều thay đổi.

Dơ bẩn ?

Được rồi, bọn họ nhận thức !

Nhưng, cẩm thú ?

Từ này chính là mắng chửi người thôi !

Tây Môn Quý vỗ cái bàn, mày rậm nhăn lại, bộ dáng càng dữ tợn dọa người, “ Đông Phương Dực, ngươi nói muốn đám hỏi lại để chúng ta tới nơi này chịu mắng, chẵng lẽ là đùa giỡn chúng ta ?”

   “ Đúng vậy, họ Đông Phương, ngươi đùa giỡn chúng ta sao ?”  Kim bảo cũng nhảy dựng lên, dùng cái chân dê béo mập chỉ thẳng vào mặt Đông Phương Dực.

Ngân bảo cũng không chịu thua, cũng nhảy dựng lên, tuy rằng miệng đầy cơm trắng còn chưa kịp nuốt xuống hắn vẫn là một bên cười sặc sụa, một bên quát, “ đại ca, ta xem bữa cơm hôm nay căn bản chính là âm mưu !”

Huynh đệ ba người gầm rú, làm mọi người đinh tai nhức óc, vài vị trưởng lão ở đây, nếu không vì chân mềm nhũn ra khẳng định sẽ bỏ chạy.

Đông Phương Dực đối mặt ba người hung ác vẫn là mặt không đổi sắc.

   “ Nếu ta đã đề nghị hai phủ đám hỏi, tuyệt không đổi ý.”  Hắn cường điệu, ý đồ thuyết phục ba người, “ Đông Phương gia cùng Tây Môn Bảo tranh chấp đã nhiều năm, nếu cứ tiếp tục như vậy chẵng những lưỡng bại câu thương còn có thể làm cho người bên ngoài lợi dụng thời cơ.”

Tây Môn Quý nhíu mắt lại, không thèm nhắc lại, chỉ trừng mắt Đông Phương Dực

Hắn chưa từng nghĩ tới hai nhà có thể sống hòa bình. Nhưng mà, Đông Phương Dực chẵng những nói có lý mà ngay cả điều kiện, hậu đãi đều làm người ta khó có thể cự tuyệt, nhất là sính lễ cưới muội muội Nguyên bào thật nhiều, cùng với chuyện sau khi hắn cưới nữ nhân Đông Phương gia còn có thể được rất nhiều đồ cưới.

Đông Phương Dực không ngừng cố gắng, đối với tiếng khóc nức nở của Đông Phương Diễm mắt đui tai điếc.

   “ Tây Môn huynh, vì mưu cầu lợi ích của hai tộc mới là chuyện quan trọng trước mắt, không nên kéo dài, không phải sao ?”

Tây Môn Quý vẫn là trầm mặc không nói

Đại sảnh hoa mai không khí ngưng trọng cứng ngắc, không ai dám nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng Đông Phương Diễm khóc nức nở, một tiếng hợp với một tiếng.

Ngay tại lúc đó, một cánh tay nhỏ bé chậm rãi giơ lên

   “ ta…..”

Tú Oa vẫn ngồi ở một bên, rốt cuộc lấy hết dũng khí, mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

Mọi ánh mắt đều rơi xuống trên người nàng.

Nàng đỏ bừng mặt, cánh tay nhỏ bé giơ lên khẽ run, tuy rằng khẩn trương không thôi nhưng lại buộc chính mình bình tĩnh, không ở tầm mắt mọi người lùi bước.

   “ ta…..ta nguyện ý tiến gả Tây Môn gia.”

Có thể gả cho người trong lòng là giấc mộng của mọi cô gái a ! Nhân cơ hội này, có thể danh chính ngôn thuận gả cho Tây Môn Quý, cho dù da mặt nàng mỏng cũng muốn nhấc tay lên tiếng, chiếm giữ vị trí tân nương.

Các trưởng lão Đông Phương gia đột nhiên tỉnh táo lại, bắt đầu phe phẩy đầu.

   “ không nên, không nên.”  Ngũ trưởng lão tuổi đã sáu mươi là người thứ nhất đứng ra phản đối.

Tú Oa từ nhỏ thông minh lanh lợi, tuy rằng bộ dáng không đẹp bằng Diễm nhi, nhưng lại làm người ta cực vui, mấy năm nay, mọi chuyện trong nhà đều do nàng quản,t ừ chuyện Tú Oa đến chuyện nhỏ nàng đều xử lý ngay ngắn có trước có sau, làm sao có thể gả một báu vật như vậy ra ngoài.

Hơn nữa, lại là Tây Môn gia

   “ đúng vậy, chuyện này rất ủy khuất ngươi.” Một ông chú khác nhịn không được lên tiếng.

Tú Oa xấu hổ, mặt lại càng đỏ thêm, trong lòng không ngừng reo hò lại không có can đảm nói ra..nha, không không không, nàng một chút cũng không thấy ủy khuất ! Trên thực tế, nàng cầu còn không được a !

Đang lúc vị trưởng lão thứ ba cũng muốn nhảy ra phản đối, Tây Môn Quý lại ngồi xuống, cắn cái chân dê

   “ tùy tiện.”  hắn liếc nhìn Tú Oa một cái, lại nhìn về phía Đông Phương Dực, đối với ai muốn xuất giá hắn cũng không có hứng thú. Quan trọng là, có một trọng điểm.

    “ người nào cũng được, nhưng là, ta muốn cái nào ăn ít.”

Tú Oa xung phong nhận việc hoàn toàn ngoài dự tính của Đông Phương Dực. Hắn khiếp sợ không thôi, nhất thời còn không tìm ra lý do thuyết phục Tây Môn Quý lựa chọn lại, lại thấy tiểu muội nhu thuận văn tĩnh lại lần nữa giơ tay lên.

Nàng nhìn nam nhân ngồi sau bàn tròn kia, thanh âm mỏng manh lại vô cùng cam đoan.

   “ ta…..ta ăn thật sự rất ít…..”

About xinbi

chỉ cần nỗ lực phấn đấu và không ngừng cố gắng sẽ biến ước mơ thành hiện thực

6 thoughts on “Phú quý nhuyễn nương tử 1.2

Gửi phản hồi cho Kat Hủy trả lời